Thật sự bây giờ em đang rất đau khổ, cảm thấy thật sự bế tắc. Vợ chồng em mới kết hôn được hơn 6 năm, nhưng chồng em đã ngoại tình hơn 2 năm rồi. Hai người họ có 1 đứa con chung với nhau đến bây giờ cũng đã được 3 tháng. Em phát hiện chuyện chồng em ngoại tình chỉ tình cờ e đăng nhập được vào facebook và đọc được những dòng tin nhắn của 2 người đó. Thật sự lúc đọc được những tin nhắn đó, e thực sự sốc và đau lòng lắm, nghi nghờ nhen nhóm e đã bí mật tìm hiểu lại lịch sử tất cả facebook và tìm ra được cả số điện thoại của cô bồ. Người tình của chồng em đã có 1 đời chồng, có 1 đứa con gái chắc cũng được 10 tuổi gì đó, làm giáo viên mầm non gần dưới chỗ chồng em ở trọ và làm việc. 2 người họ tình cờ gặp nhau, qua một số chuyện nhờ vả trở nên thân quen và tiến đến với nhau cách đây hơn 2 năm trời.Lúc phát hiện ra chuyện này, em như phát điên lên được, đau lòng lắm, không thiết tha gì cả, chỉ muốn vứt hết đi. 2 vợ chồng cũng ngồi thẳng thắn nói chuyện nghiêm túc với nhau. Anh ấy bảo anh ấy quay trở về với gia đình, nhưng muốn em đồng ý cho anh ấy thăm nuôi con vì trách nhiệm. Nói thật là em đau lòng, em hận lắm.Tại sao khi họ đến với nhau, họ không nghĩ đến trách nhiệm mà họ sẽ phải thực hiện với 1 đứa trẻ chứ? Chồng em bảo rằng: hết tình yêu thì còn tình và nghĩa, anh ấy rất thương 2 đứa con gái của mình, có trách nhiệm với chúng nên cũng muốn có trách nhiệm với đứa con gái riêng kia. Anh ấy nói rằng vì em quá vô tâm, quá bận bịu với công việc mà không quan tâm đến anh ấy, để anh ấy xao lòng với cô gái đó.Anh ấy bảo dù lúc ban đầu thấy có lỗi với em, cũng muốn dứt bỏ ra nhưng cuối cùng không được. Anh ấy bảo với em rằng tình cảm dành cho em đã cạn kiệt, ở bên em không còn thấy hạnh phúc như xưa. Khi nghe những lời đó, trái tim như có ngàn vết dao đâm vào, đau lòng lắm. Anh ấy bảo anh ấy bây giờ không li hôn vì con cái, vì bố mẹ hai bên gia đình. Lúc mà bảo quyết định quay trở về với vợ con, em đã bảo anh ấy hãy hứa không được gặp gỡ với cô bồ, anh ấy hứa đấy nhưng rồi cuối cùng khi đi làm giấy thất nghiệp (anh ấy mới nghỉ việc công ty) thì đã vào thăm con, ôm con nằm ngủ thật say sưa, và cô bồ đã dùng đt của anh ấy chụp ảnh. Chắc sợ em biết nên đã xóa đi, và em cũng tình cờ phát hiện ra nên hôm đấy em đã nổi điên và nói anh ấy, e cầm đt ném thẳng vào tường các anh chị ạ.Bọn em kết hôn cũng đã hơn 6 năm rồi,em chưa lúc nào không tin tưởng chồng mình cả. Nói thật e ở nhà 3 năm sinh 2 đứa con, nhiều lúc em mệt mỏi stress vô cùng, em muốn được đi làm, nên em hay than ngắn thở dài với anh ấy. Anh ấy bảo em đi làm, và em đi làm khi đứa thứ 2 nhà em được 9 tháng tuổi. Công việc của em làm cho công ty nước ngoài ở khu công nghiệp nên cũng bị hạn chế thời gian nhiều, công việc nhiều, áp lực cũng không có thời gian cho gia đình như trước. Anh ấy lúc này muốn xuống ở trọ dưới công ty,lúc này có lẽ đang quen cô bồ rồi. Thế là vợ chồng em cứ xa cách nhau, lúc nào nghỉ thì anh ấy mới về. Anh ấy nói với em, có những lúc anh ốm anh mệt muốn gọi điện cho em xuống thăm nhưng nghĩ em bận nên lại thôi, cứ thế thành quen và dần dần cũng không còn cảm giác nhớ nhung gì em nữa. Vợ chồng cứ thế xa cách nhau dần, trong khi đó anh ấy đg trong thời kỳ khó khăn, mệt mỏi vì công việc. Anh ấy bảo em không quan tâm, vô tình, Anh ấy bảo rằng thật sự sai lầm khi để em đi làm, sai lầm khi vợ chồng em chuyển từ HN về trên quê nhà em để em sinh con. Anh ấy bảo rằng e k thấy được sự hi sinh của anh ấy, cứ cho như đó là việc đương nhiên mà anh ấy phải làm.Nói thật với cả nhà, anh ấy nói anh ấy yêu cô ta nhiều, kể cả bây giờ khi anh ấy bảo 2 người họ chấm dứt, cô ta làm mẹ đơn thân, nhưng em biết tình cảm của anh ấy chưa dứt đươc. Dù gì thì chuyện em phát hiện ra cũng chỉ mới trải qua có 2 tháng thôi. Anh ấy bảo với em anh ấy hoang mang không biết phải sống tiếp với em? Em nói thật e cũng hoang mang? Em không biết em có thể quên đi hay không? có thể làm lại từ đầu hay không? Em còn yêu chồng em nhiều, em yêu gia đình mình, em muốn hàn gắn tất cả. Nhưng liệu e có đủ mạnh mẽ để chịu đựng tình cảm của chồng em không? Em sợ phải sống trong cảnh hững hờ lắm…. Có lẽ em sợ nên e không dám buông tay…Từ hôm xảy ra chuyện, em chỉ tâm sự với chị và em gái, chưa một bạn bè nào tâm sự cả, k phải vì ngại mà vì em không biết nói sao. …Em sẽ viết tiếp sau….

Có thể bạn quan tâm  99% đàn ông ngoại tình, vậy 1% còn lại, họ trốn hết đi đâu?