Kể chuyện với mọi người

Mấy hôm nay mình đang mê muội một truyện mà xưa lắc xưa lơ mình từng đọc rồi nhưng đọc xong quên luôn, thế mà không hiểu sao mấy nay đọc lại thích gần chết, chắc do gout của mình nó ngày càng nhạt nhẽo, giờ mình không thích đọc truyện ngược mấy nữa chỉ thích ngọt thôi nên chẳng biết bao giờ Bất hối mới nhìn thấy ngày hoàn =))))

Truyện mình đang say như điếu đổ này mấy hôm trước mình đọc hết một lượt rồi, kết quả đọc xong lại đảo từ cuối lên đầu đọc tiếp, điên hết nói =)))) Và đọc đến lần thứ 3 mình mới nhận ra là mình chưa được đọc ngoại truyện của nó huhu =((( Dù truyện này hoàn lâu rồi nhưng không hiểu sao nhà làm đóng cửa, thế là vẫn chưa có cái ngoại truyện nào hết =(((( Qua mình cắn răng đi đọc xong thì gục cmn ngã, mẹ ơi moe xỉu, mà không phải đôi chính moe đâu mà là một thanh niên cẩu độc thân trong đó moe xỉu, thiệt sự đời mình đọc truyện chưa gặp ai bị nhét cẩu lương mà khốn khổ tủi nhục như thanh niên này ý =))))) À bạn ý tên Triệu Sinh, truyện là Kết hôn cùng tình địch =)))) Nói chung Triệu Sinh nhục lắm bị thằng bạn tró (chính thằng công đã nghiện còn ngại chứ ai) bắt đi thân mật với anh thụ để thử tình cảm của anh thụ, nhưng bị dọa dẫm là mày thử thế nào thì thử chứ cấm được động chạm sơ múi gì, ủa thế thì bảo nó phải thử làm sao =)))) Kết quả thử là vừa bị anh thụ hắt hủi vừa bị thằng bạn lườm nguýt hầm hừ, còn bị lừa bắt đi học thêm nữa chứ, nhục không để đâu cho hết =)))))) Qua mình đọc mà cứ cười lăn cười bò.

Huhu thế nên đọc xong nay quyết máu đi mần, cơ mà mình vừa cop phần ngoại truyện đó về word xong ôi cha mẹ ơi 25425 chữuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu nhìn xong mình tuyệt cmn vọng thôi ấn save rồi cất vào xó chứ còn mần ăn gì nữa huhu mà truyện cưng lắm ý huhu bao giờ mới có người làm đây huhu =(((((((((((((((((((((((((((

Trích một đoạn làm mình cười lăn cười bò, không ai nhục hơn Triệu Sinh em ạ =)))))))))))))

~~~

Ba người dạo qua quán trà sữa gần đó mua mấy ly kem, sau đó dắt xe chầm chậm về nhà.

Triệu Sinh thật lòng lên núi đao xuống biển lửa vì Thẩm Độ: “Anh Diệp, anh em ác lắm, hay là anh dạy kèm em đi? Em sẽ chăm chỉ học tập, đợi đến cuối kì nhận được tiền tiêu vặt với tiền mừng tuổi, em sẽ tặng hai người một món quà thật to!”

Diệp Nam Kỳ vẫn chưa hiểu tại sao người dạy kèm là anh mà cuối cùng lại tặng quà cho cả hai người, trong khi đó Thẩm Độ đã cười gật gù: “Được đấy.”

Diệp Nam Kỳ nhớ lại cảnh dạy kèm Triệu Sinh hồi cấp Hai mà hãi.

Nhưng dù sao cũng không tiện từ chối, anh đành gật đầu, lòng thầm tính toán, bảo: “Vậy thứ Bảy với Chủ Nhật hàng tuần cậu đến nhà tôi, bắt đầu học từ môn Toán.”

Có thể bạn quan tâm  Điểm danh 10+ Truyện Ngôn Tình Ngược gây xúc động nhất hiện nay

Triệu Sinh không ngờ Diệp Nam Kỳ nghiêm túc như vậy, vẻ mặt sụp đổ, nhận lấy ánh mắt đe dọa của Thẩm Độ, nén khóc gật đầu: “Môn Toán được đấy, em thích môn Toán nhất.” =)))

Diệp Nam Kỳ nói được làm được, báo với phụ huynh của Triệu Sinh trước, hai bác cực kỳ tán thưởng việc này, xúc động con trai đột nhiên phấn đấu cùng sự giúp đỡ của Diệp Nam Kỳ, thậm chí còn lập tức tặng anh một món quà.

Diệp Nam Kỳ càng thêm đau đầu, vội khéo léo từ chối.

Trông mong con trai dốc sức học hành, mới sáng tinh mơ ngày thứ Bảy, Triệu Sinh đã bị bê đến nhà họ Diệp.

Mẹ Triệu lau khóe mắt, đưa Triệu Sinh không còn gì lưu luyến với cuộc đời qua: “Cô giao đứa trẻ này cho con đấy.”

Diệp Nam Kỳ mỉm cười gật đầu.

Triệu Sinh ôm mặt đau đớn.

Giúp anh em thì có hai đao cắm sườn cũng không sợ, chỉ đáng sợ một đao trong số đó lại là môn Toán mà Triệu Sinh hãi nhất.

Tiễn mẹ Triệu đi, Diệp Nam Kỳ dẫn Triệu Tiểu Sinh héo hon vào phòng.

Diệp Nam Kỳ không thích người khác vào phòng mình, nên đây là lần đầu tiên Triệu Sinh được bước vào. Phòng anh không lớn, nhưng rất gọn gàng, đồ đạc cũng không nhiều, giá sách chiếm một góc lớn, tầng trên cùng được đặt một vài món quà mà người khác tặng, không có ngôi sao bóng đá hay áp phích các kiểu, càng không có máy chơi game hay đĩa CD, chẳng giống phòng ốc của chàng trai ở tuổi này chút nào.

Triệu Sinh đặt cặp sách xuống, lấy máy chơi game ra dụ dỗ Diệp Nam Kỳ: “Nam Kỳ, chúng ta chơi game một lúc rồi hẵng học nhé?”

Diệp Nam Kỳ vui vẻ gật đầu, cầm máy chơi game, quay người lấy một tờ đề hôm qua đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho Triệu Sinh: “Ngồi xuống, kiểm tra trình độ của cậu.”

Triệu Sinh nhỏ bé yếu ớt trợn tròn đôi mắt, trông Diệp Nam Kỳ không giống đang đùa, nén nước mắt cầm tờ đề ngồi xuống trước bàn. =))) Diệp Nam Kỳ thờ ơ ngồi một bên, vui vẻ chơi game.

Triệu Sinh cảm thấy khoảnh khắc đau đớn nhất cuộc đời chẳng qua cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Máy chơi game mới mua còn chưa được động tới, chỉ đành ngồi một xó làm bài nghe người khác chơi.

Thê lương làm sao.

Thực tế chứng minh còn có thể thê lương hơn.

Chẳng mấy chốc, đột nhiên có ai đó gõ cửa sổ, Triệu Sinh ngước mắt, không biết Thẩm Độ đã trèo lên tầng hai từ lúc nào, đang đứng trên bệ cửa, trông thấy cậu ngồi trước bàn bèn mất kiên nhẫn gõ liên hồi.

Mắt Triệu Sinh sáng lên, vội vàng mở cửa cho Thẩm Độ vào: “Anh!”

Thẩm Độ vào phòng, liếc cậu ta một cái: “Học đi.”

Triệu Sinh méo xệch, hy vọng tiêu tan, lòng như tro tàn. =)))

Thẩm Độ xách theo bánh ngọt kiểu Tây hồi sáng mới học làm cùng dì giúp việc, liếc sang thằng em tội nghiệp, miễn cưỡng đưa cho cậu ta một miếng, sau đó ung dung ngồi xuống bên cạnh Diệp Nam Kỳ. Nhìn anh đang chơi game, Thẩm Độ chớp mắt, lấy bánh cắn một miếng rồi đưa đến bên miệng anh: “Thử xem, em làm đấy.”

Diệp Nam Kỳ không hề phòng bị cứ thế há miệng ăn, híp mắt ăn xong lại tiếp tục chơi game.

Có thể bạn quan tâm  Bi hài chuyện tố chồng ngoại tình trên facebook

Thẩm Độ cực kỳ hài lòng, ý đồ đen tối vươn tay ôm lấy anh, không những thế còn nhích thêm một đoạn, tựa vào vai anh: “Mùi vị thế nào?”

Diệp Nam Kỳ ậm ừ: “Ngon.”

Thẩm Độ hưởng thụ khoái cảm được bón, tiếp tục bón cho anh ăn.

Triệu Sinh lặng lẽ nhìn khung cảnh này, thật sự không ngờ Thẩm Độ lại cầm thú đến vậy, lí nhí gọi Diệp Nam Kỳ, định bụng nhắc nhở anh.

Thẩm Độ ngẩng đầu nhìn cậu ta mỉm cười “lương thiện”, mắt lạnh như dao.

Triệu Sinh lập tức nín thinh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Diệp Nam Kỳ vẫn chẳng hay biết gì, lòng than tiếc.

Củ cải ngon thế mà lại bị sói con gặm mất.

Diệp Nam Kỳ rất ít khi chơi game, nghiêm túc chơi xong một ván mới muộn màng nhận ra Thẩm Độ tựa quá gần, anh đang định cách xa hắn ra, Thẩm Độ lại vươn tay lấy máy chơi game, gần như ôm trọn anh trong lòng.

“Em qua ải này rồi.” Hắn áp sát bên tai Diệp Nam Kỳ nói, “Em làm mẫu cho anh.”

Giọng thiếu niên tuổi này vẫn còn trong trẻo, vang lên bên tai, êm như một bài thơ tảng sáng. Tai Diệp Nam Kỳ thoáng đỏ lên, trong lúc ngẩn người, Thẩm Độ đã bố trí lại trò chơi và bắt đầu.

Diệp Nam Kỳ đành im lặng, đặt sự chú ý vào trò chơi.

Triệu Sinh câm nín lắc đầu, dường như đã nhìn thấy tương lai Diệp Nam Kỳ bị tên Thẩm Độ không biết xấu hổ kia ăn sạch.

Một ván thuận lợi qua cửa, Thẩm Độ nhanh nhẹn bắt đầu luôn ván tiếp theo, Diệp Nam Kỳ cũng mặc hắn ôm.

Thấy anh ngoan như vậy, lòng Thẩm Độ càng thêm ngứa ngáy, lại nhanh chóng qua một cửa, quay đầu hôn lên mặt Diệp Nam Kỳ cái bẹp. Diệp Nam Kỳ xoa mặt, nghi hoặc hỏi: “Cậu hôn tôi làm gì?”

“Khen thưởng em.” Thẩm Độ còn chẳng thèm chớp mắt, “Em chơi giỏi hơn anh, nên em thắng rồi thì hôn anh. Anh nhìn rõ chưa? Anh thử xem, không được điểm cao hơn em thì hôn em một cái.”

Diệp Nam Kỳ: “…”

Hình như có gì đó sai sai.

Thẩm Độ mỉm cười, chỉ thiếu lòi cái đuôi sói lắc lư: “Lần trước thi trắc nghiệm thua em, bây giờ không muốn chơi thắng em à?”

Bình thường Diệp Nam Kỳ không vội không nóng, nhưng lại chết ở chiêu khích tướng của hắn, lập tức mím môi gật đầu.

Triệu Sinh trông cảnh này thảm không nỡ nhìn.

Thực tế chứng minh, Diệp Nam Kỳ không có thiên phú chơi game.

Thua thảm hại.

Thẩm Độ nhịn cười, nói: “Dám cược dám thua?”

Diệp Nam Kỳ bất đắc dĩ gật đầu.

Thẩm Độ nhìn gương mặt anh, rất muốn hôn lên môi anh. Hắn tỉnh bơ ôm lấy eo anh, hỏi: “Anh thua thảm như vậy, em bảo hôn ở đâu cũng được đúng không?”

Diệp Nam Kỳ chỉ coi hắn như trẻ con đòi quà, tùy ý gật đầu.

Triệu Sinh thiếu điều lật đổ bình hoa trên bàn.

Tên khốn không biết xấu hổ Thẩm Độ chỉ hôn má mà đã thỏa mãn ấy hả?

Cực kỳ hối hận vì đã giúp Thẩm Độ, Triệu Sinh không nhìn nổi nữa, cầm đề vẫy vẫy: “Em làm xong rồi này!”

Có thể bạn quan tâm  Xiao Yang

Diệp Nam Kỳ ồ lên, đẩy Thẩm Độ ra, tiến lại gần bàn học xem đề.

Thẩm Độ nhướng mày, bực mình tặc lưỡi.

Bài làm của Triệu Sinh có thể dùng bốn chữ “chìm trong thê thảm” để hình dung.

Toán học không giống những môn khác, có làm bừa cũng không nổi, Triệu Sinh căn bản chẳng nghe giảng cũng chưa học công thức, chủ yếu là vì thấy Thẩm Độ và Diệp Nam Kỳ náo nhiệt, thế nên khoanh bừa trắc nghiệm trong chưa đầy một phút, phần điền vào chỗ trống thì viết đại một căn số, câu hỏi lớn cũng ghi sai công thức.

Vớ vẩn thế nào căn số kia lại đúng.

Nhưng cậu ta không có may mắn khoanh trắc nghiệm, 12 câu chỉ đúng 1 câu.

Tâm tình Diệp Nam Kỳ cực kỳ phức tạp, đầu óc chỉ xoay quanh một câu “Không cứu nổi, đợi chết đi, cáo từ.”

Cho dù sa vào đường cùng, Triệu Sinh vẫn không quên nhiệm vụ, muốn chui vào lòng anh làm nũng: “Anh Diệp, em thật sự không biết.”

Diệp Nam Kỳ rất tự nhiên ấn đầu cậu ta xuống, không để cậu tan tựa lại gần, thở dài: “Đồng chí Triệu Sinh, cậu vượt ra ngoài dự đoán của tôi đấy.”

“Đề này khó quá mà…” Triệu Sinh không chết lòng, muốn ôm vai anh.

Diệp Nam Kỳ vừa khéo léo vừa tự nhiên tránh khỏi tay cậu ta, lạnh lùng bảo: “Đây là đề cấp Hai.”

Triệu Sinh: “…”

Thẩm Độ: “…”

Triệu Sinh ngậm đắng nuốt cay: “Em cần một nụ hôn thương yêu để an ủi trái tim bé nhỏ này.”

Diệp Nam Kỳ ghét bỏ cậu ta, cảnh giác lùi về sau mấy bước, lịch sự từ chối.

Triệu Sinh thở dài.

Cậu ta hiểu rồi.

Không chỉ Thẩm Độ lòng lang dạ sói, mà là thỏ ta cũng có ý, chẳng qua chưa hiểu mà thôi.

Diệp Nam Kỳ không biết trong mắt Triệu Sinh, anh và Thẩm Độ đã nghiễm nhiên trở thành một đôi gian phu dâm phu, chỉ phát sầu vì dạy Triệu Sinh không bằng dạy một con lừa.

Có điều nếu đã đồng ý dạy kèm, ít nhất cũng phải khiến cậu ta nhích lên khỏi vị trí cuối lớp một chút.

Anh cân nhắc một hồi, tìm vài công thức cơ bản cho Triệu Sinh học thuộc, vừa tìm xong thì dưới nhà truyền đến tiếng mẹ gọi. Diệp Nam Kỳ để Thẩm Độ giám sát Triệu Sinh, vội vàng xuống dưới nhà.

Triệu Sinh nhìn công thức, đầu phình to ra, cuống quýt túm lấy Thẩm Độ cầu cứu: “Anh, anh cũng thấy biểu hiện của Nam Kỳ rồi đấy!”

Thẩm Độ đang rất phởn, bỏ máy chơi game xuống, cười gật đầu.

Triệu Sinh thở phào, lắp bắp: “Thế… thế chuyện học thêm…”

Thẩm Độ nhìn đầy từ ái, xoa đầu cậu ta: “Em trai, em nghĩ vì sao anh lại đồng ý cho Nam Nam dạy kèm em, để em vào phòng của anh ấy?”

Triệu Sinh: “… Vì sao vậy?”

“Vì chuyện học hành của cưng đấy.” Thẩm Độ công chính liêm minh, “Anh đã cho cưng mượn Nam Nam để dạy học rồi, nếu cưng không tiến bộ chút nào thì có phải phụ lòng anh không?”

Triệu Sinh trong nháy mắt muốn chửi mẹ nó.

Nhưng mẹ Thẩm Độ là cô của cậu ta.

Triệu Sinh lại muốn đánh người.

Nhưng kỹ năng đánh lộn từ nhỏ đến lớn của Thẩm Độ không phải để chơi, cậu ta đánh không lại.

Triệu Sinh thật sự muốn khóc, thút thít ngồi học thuộc lòng công thức. =))))))))))))))))))))